Menu
  
Tin tức sự kiện

Tour kết nối thường niên: "Lớp học" đặc biệt của sinh viên năm nhất nhóm ngành du lịch, khách sạn UEF

19/11/2019
Sinh ra và lớn lên ở Hà Nội trọn vẹn 18 năm, khi chuyển vào Sài Gòn sống, tôi đã vô cùng tò mò ma lực gì đã khiến những bạn bè nồng hậu, chân thành nơi này lại nói về Đà Lạt với sức lôi cuốn kỳ lạ đến thế. Và ngay sau chuyến đi đầu tiên này, tôi đã tìm ra câu trả lời cho riêng mình, như cách mỗi người tìm ra một Đà Lạt họ yêu tới vậy. 
Chỉ vài tiếng sau khi rời khỏi đất Sài thành phồn hoa với những ồn ào và xô bồ, một không gian hoàn toàn khác đã mở ra trước mắt tôi. Cơn gió lạnh hòa với những tông màu rất riêng của Đà Lạt khiến từng căn nhà gỗ màu sắc mộc mạc dọc theo rừng thông trở nên thật yên bình, một sự yên bình mà Sài Gòn không thể mang lại. Nhưng bài viết này sẽ không chỉ viết về những sắc màu ấm áp giữa Đà Lạt se se, mà còn là những cảm xúc dành cho Tour kết nối - "lớp học" đặc biệt của sinh viên Khoa Quản trị Du lịch – Khách sạn trường Đại học Kinh tế - Tài chính TP. HCM.
Ban đầu, tôi đã vô cùng phân vân không biết liệu bản thân có nên tham gia vào chuyến hành trình này hay không. Sự nhút nhát của một nữ sinh xa nhà chưa kịp làm quen với bạn bè và môi trường mới đã bao trùm lấy tôi. Nhưng rồi, được sự động viên nhiệt tình từ bạn bè và thầy cô, tôi đã một lần mạnh dạn trút bỏ sự rụt rè của bản thân để lên đường tới một vùng đất hoàn toàn xa lạ. Và có lẽ, việc lựa chọn một mình chuyến đi đến nơi cách mình cả nửa chiều dài đất nước để theo đuổi những giấc mơ tuổi trẻ, đây là quyết định đúng đắn nhất của tôi cho tuổi 18.
 

Chúng tôi cùng nhau trải nghiệm những cảm giác mới mẻ và thắt chặt tinh thần đồng đội

Ngày đầu tiên, xuất phát ở trường từ sáng sớm, xuôi theo những con đường cao tốc trong tiếng hát ê a của lũ sinh viên trẻ, chúng tôi đã nhanh chóng đặt chân tới điểm đến đầu tiên – chùa Linh Quy Pháp Ấn. Con đường trèo lên chùa tuy có đôi chút khó đi nhưng tất cả các thầy trò đều cùng nhau leo lên và có những giây phút thả mình trong không gian thư thái, an tĩnh nơi đây. 
Sau khi ăn trưa, đoàn tiếp tục dọc theo cung đường đèo Prenn, với những rừng thông khẽ đung đưa theo gió và những bài ca tuổi trẻ dẫn lối chúng tôi đến với thành phố Đà Lạt. Hồ Xuân Hương chào đón chúng tôi trong buổi chiều lãng đãng, trong lành và bình yên đến nao lòng. Tối đến, chúng tôi cùng nhau tham gia chương trình giao lưu cồng chiêng do người dân tộc C’Ho tổ chức. Cái khoảnh khắc mà mọi người cùng nắm tay nhau, tươi cười hòa mình vào những thanh âm của tiếng cồng tiếng chiêng, giữa không gian núi rừng, xung quanh đống lửa trại hừng hực, ấm áp dường như đã xóa đi tất thảy mọi khoảng cách vô hình còn tồn tại giữa chúng tôi. 
Nhưng kỷ niệm mà tôi nhớ nhất có lẽ là khoảng thời gian được cùng đi chợ đêm với các bạn trong lớp. Những con người hoàn toàn xa lạ, đến từ những tỉnh thành khác nhau, cùng quây quần bên ly kem bơ, bên ly sữa đậu nành nóng giữa cái lạnh se sắt ban đêm của Đà Lạt, chúng tôi cùng nhau vui đùa, chuyện trò, cùng bước vào thế giới của nhau. Trong cái tiết trời 15 độ, cả bọn vẫn quyết định đi bộ 30 phút từ chợ đêm về khách sạn, vừa lang thang vừa xuýt xoa vì lạnh, nhưng cũng không thể ngăn được sự ấm áp từ những trái tim trẻ trung, sôi nổi và đầy nhiệt huyết.
 

Mỗi hoạt động team building đều để lại những ấn tượng khó quên

Sang đến ngày thứ hai, có thể nói, đây là ngày vui nhất trong cả chuyến đi. Buổi sáng, chúng tôi cùng nhau tham gia chương trình Team Building để gắn kết và giao lưu thành viên giữa các lớp. Các đội được chia một cách ngẫu nhiên để mỗi đội đều có các thành viên đến từ các lớp khác nhau. Ban đầu, sự ngại ngùng bao trùm tất cả các nhóm khi không một ai chịu lên tiếng, thế nhưng, nhờ sự nhiệt tình dẫn dắt của các anh chị năm hai, bầu không khí gượng gạo ấy ngay lập tức đã bị đập tan. Qua mỗi nhiệm vụ, khoảng cách giữa mọi người như được kéo sát lại gần nhau hơn. Mỗi cái tôi đều được bộc lộ rõ nét qua từng trò chơi, có người biết giải mật mã, có người biết khuấy động không khí, có người biết làm bánh tráng nướng, có người biết trang trí,… từng mảnh ghép riêng lẻ đó khi gộp lại đã tạo thành một đội chơi có thể không phải giỏi nhất, nhưng chắc chắn là một bức tranh rạng rỡ và sôi động nhất. 
Buổi sáng hôm ấy sẽ trở thành một trong những kỉ niệm đáng nhớ nhất những năm tháng học tại UEF của mỗi sinh viên non trẻ chúng tôi, và tiếp tục theo chúng tôi tới hết thanh xuân đẹp đẽ này. 
 
 
Vui vẻ cùng đồng đội tham gia thử thách của Ban tổ chức
 
Chiều hôm ấy, chúng tôi lại được xúng xính váy áo thanh xuân đi tham quan những vườn hoa rực rỡ sắc màu, những khung cảnh hết sức ấn tượng và lãng mạn. Ở đó, chúng tôi đã lưu lại biết bao tấm ảnh cho mai sau có một thời để nhớ. Tối đến, dưới ánh đèn flash và vòng tay chào đón của các anh chị năm hai, các bạn sinh viên năm nhất đã được chào đón đến với ngôi nhà chung – khoa Quản trị Du lịch - Khách sạn UEF. Trong buổi Gala dinner, chúng tôi cùng nhau ngồi lại lắng nghe nhau hát, vui cười trong những điệu nhảy. Niềm vui ngất ngây khó tả,…
Ngày cuối cùng, Đà Lạt nói lời tạm biệt với chúng tôi để trở về với Sài Gòn bằng một cơn mưa rào vội vã. Quả thật, đã có một chút nuối tiếc và lưu luyến trong lòng mỗi chúng tôi, cảm tưởng như chỉ vừa mới kịp làm quen với nhau mà giờ đã phải tạm chia xa. Tour kết nối đã hoàn thành xuất sắc trọng trách của nó, không chỉ là kết nối các thành viên trong lớp, mà còn kết nối các thành viên của cả niên khóa, với các “bậc tiền bối” trong Khoa và kết nối cả tình thầy trò. 
 

Tour kết nối tăng tình thân gắn kết các thành viên khoa Quản trị Du lịch – Khách sạn

Qua chuyến đi này, tôi cảm thấy bản thân đã cởi mở hơn với mọi người, có thêm được những tình bạn mới đầy ấm áp giữa vùng đất xa lạ này. Tôi cảm nhận được sự gắn bó, thân thiết của tất cả các bạn trong lớp qua từng câu hát, từng tiếng cười vang rộn cả không gian. Ba ngày này có lẽ còn đáng trân trọng và hữu ích hơn khoảng thời gian gần hai tháng học chung lớp nhưng chưa ai có cơ hội để mở lời bắt chuyện với nhau quá vài ba câu chuyện hỏi thăm vô thưởng vô phạt. 
Ba ngày ở Đà Lạt khiến chúng tôi cười nhiều hơn, hiểu nhau hơn và chắc chắn, hành trình ấy sẽ chỉ là khởi đầu ấn tượng cho một tuổi trẻ đa sắc màu mà mỗi chúng tôi sẽ trải qua tại UEF bên nhau. Bởi, chúng tôi hiểu rằng “Muốn đi nhanh, hãy đi một mình. Muốn đi xa, hãy đi cùng nhau”!
 
Hà Vân Trang – lớp 19D1QK02
Sinh viên năm nhất khoa Quản trị Du lịch - Khách sạn
TIN LIÊN QUAN